Qua năm hăm bảy rồi mà thấy còn quá lông bông khi mỗi ngày là hành trình thử-sai rất lòng vòng để đi tìm ổn định của công việc tự do.
Tròn 10 năm táy máy về lập trình, gần như là một phần cuộc sống hằng ngày, những gì năm xưa nhìn tưởng khó thì bây giờ chỉ thấy nó bé nhỏ.
Từng đó năm không nhiều nhưng cũng đủ hiểu sự cần thiết của những ngày ở bên gia đình, sự bình yên sau chặn đường chinh chiến.
Những ngày còn chưa khá, chuyện tình đến rồi đi cũng quá quen.
Một vài câu hứa hẹn;
dăm ba chuyện tình quèn;
sẽ có người hợp người tan, vẫn còn chưa đi tới đâu.
Anh em thằng phất thằng tàn, vui vì còn chơi với nhau.
Tản mạn một chút thế thôi dù sao cũng hết năm rồi,
khong biết đổi được gì khi bỏ qua bao nhiêu cơ hội.
Viết còn dài nhưng chắc dừng ở đây thôi .